

Coronavirus Information

Message for Tet from the Board
Chinese Communist Party threats to Australia
- China is ‘acting like a bully’ because they are ‘not in a position of strength’
- China again blames Australia for diplomatic spat, issues warning to 5 Eyes intel partners
- Stand up to our sovereignty and economic independence
- China will continue to push the limits until Australia and allies ‘stand firm’
- How and why did the Northern Territory lease the Darwin Port to China, and at what risk?
Notice Board

Notice Board
Research

Research
30 April

30 April
If any of us asks our children what they know about 30 Apr, what would it be?
Canteen

Vietnamese Community Kitchen
Quán Phở, the Vietnamese Community Kitchen, is opened weekly on Saturdays and Sundays from 10:00 am to 2:00 pm.
See menu …
Hall Booking Reservation
The Function Hall is capable of up to 300 people with a nice and warm stage’s decor; also a modern kitchen for serving light meals. Suitable for your birthday party, wedding or any function events for your charity/ organisation…. Book Now.
Latest News
Certificate of Appreciation from The Honourable Jing Lee MLC
Follow Us on Facebook
6 CÁCH ĐỐI NHÂN XỬ THẾ CẢ ĐỜI VẪN PHẢI HỌC
(Ai cũng nên đọc qua một lần)
1. Đối diện với bố mẹ – Hãy mở rộng tấm lòng
Bố mẹ đã cho chúng ta sự sống, mãi mãi là người quan tâm, yêu thương chúng ta nhất. Đừng bực bội với tuổi già hoặc tính hay càu nhàu của bố mẹ. Đứng trước đấng sinh thành, cũng đừng giấu diếm, hãy tâm sự với bố mẹ về những phiền não của bạn, bạn sẽ nhận ra rằng kinh nghiệm sống và những lời khuyên của họ sẽ giúp bạn mở rộng tầm nhìn.
2. Đối diện với con cái – Đừng đóng khung trong luật lệ
Với bậc làm cha mẹ, sự uy nghiêm và yêu thương phải song hành mới nuôi dạy con hiệu quả. Đối với những hành vi xấu của con, bạn kiên quyết nói không, nhưng mặt khác bạn cần trò chuyện với con một cách bình đẳng. Hãy để cho con có sự lựa chọn chứ không phải lúc nào cũng theo khuôn khổ cứng nhắc. Chẳng hạn, câu nói: “Bây giờ con đi ngủ hay 10 phút nữa mới ngủ?” sẽ có hiệu quả hơn là câu ra lệnh: “Mẹ bảo đi ngủ”.
3. Đối diện với bạn đời – Hãy thể hiện sự yếu đuối
Gia đình không phải là nơi tranh cao thấp, quyền lực, cũng không là cái thùng rác để trút mọi buồn bực. Mái ấm cần tình cảm dịu dàng và thái độ tôn trọng để vun đắp nó. Khi bạn mệt, hãy thể hiện sự yếu đuối trước nửa kia, chia sẻ áp lực, uất ức của bạn để nửa kia biết rằng bạn cần được thấu hiểu và an ủi. Như thế, cả hai sẽ càng quan tâm, yêu thương nhau.
4. Đối với công việc – Hãy chấp nhận thử thách
Làm việc là một vai trò mang tính chất lý tính, trưởng thành. Vì vậy, chúng ta không thể lựa chọn nhiệm vụ, công việc theo sự yêu ghét của bản thân. Ở môi trường này, ai cũng phải chấp nhận khó khăn, sẵn sàng học hỏi, cầu tiến, dung hòa với mọi người và rèn luyện mình ngày càng tốt hơn.
5. Đối với bạn bè – Hãy thả lỏng hoàn toàn
Mỗi chúng ta đều có vài người bạn thân thiết. Trước mặt họ, bạn không cần phải che đậy những muộn phiền của mình hay giả vờ mạnh mẽ. Những lúc tâm trạng không vui hay gặp khó khăn, hãy hẹn gặp một vài người bạn hoặc gọi điện trò chuyện. Chia sẻ với nhau những nỗi vui buồn trong cuộc sống sẽ giúp cho hai bên tăng thêm cảm giác được quan tâm và ủng hộ.
6. Đối diện chính mình – Hãy tháo mặt nạ ra
Trong lòng mỗi người đều có chỗ yếu đuối. Nếu nội tâm của bạn không được quan tâm thì sự vui vẻ cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Quan tâm và yêu bản thân chính là sự tiếp sức cho tâm hồn. Khi bạn mệt mỏi, phiền lòng, thay vì cố gượng cười với mọi người, có thể cho mình một khoảng lặng tạm thời, tháo mặt nạ ra để tĩnh tâm lại.
Nguồn: Sưu tầm
Ảnh: Internet
... See MoreSee Less

- Likes: 15
- Shares: 5
- Comments: 0
TUYỆT ĐỐI ĐỪNG COI THƯỜNG NHỮNG NGƯỜI IM LẶNG!
Vì có thể họ chính là con cọp đang ngủ say và chỉ cần lơ là 1 giây, bạn thậm chí sẽ không biết mình "ngã chết" như thế nào.
Chúng ta luôn có xu hướng chú ý đến những người nổi bật trên sân khấu sáng đèn mà không mấy để tâm đến những ai đứng trong bóng tối yên lặng. Đôi khi còn lầm tưởng về họ mà đánh giá thấp, bày tỏ sự coi thường về khả năng của họ. Đây là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Có thể bây giờ họ vốn đã giỏi, chỉ là họ am hiểu cách giấu tài, không muốn khoe khoang. Cũng có thể bây giờ họ chưa giỏi nhưng chắc gì năm năm hoặc mười năm nữa họ không giỏi?
Nếu cho rằng những người im lặng đều là kẻ không có khả năng để mà khoe khoang, thì thực tế phũ phàng sẽ khiến bạn ngã đau hơn tưởng tượng rất nhiều.
1. Những người thầm lặng thường thông minh.
Họ biết cách tập trung và hoàn thành công việc của mình trong im lặng. Họ tự ẩn mình vào đám đông và chịu khó quan sát, không thích thể hiện gì nhiều ngoại trừ hiệu suất làm việc của chính mình.
2. Họ biết suy tính, đặt ra chiến lược trong đầu.
Những người biết học cách im lặng thường có suy nghĩ thận trọng, biết cách xếp đặt tư duy và có khả năng nhìn xa trông rộng. Ngoài ra, thay vì mất thời gian khoe khoang, họ luôn tập trung để làm việc chăm chỉ, thành thạo các kỹ năng của bản thân, và quan trọng nhất là chờ một cơ hội đủ lớn để bứt phá,
.
3. Người biết im lặng là người giỏi giấu tài.
Họ chọn cách mỉm cười và lắng nghe những người khác thay vì nói nhiều, nhờ đó, tránh được những sai lầm không đáng có và học hỏi được nhiều kinh nghiệm hơn. Không ai có thể bắt bẻ gì nhiều khi đối mặt thái độ lắng nghe cẩn thận và mỉm cười chân thành. Nếu biết cách tận dụng những cơ hội này, họ hoàn toàn có thể thu hoạch rất nhiều lợi ích và hoàn thành sự nghiệp thông qua sự yên lặng.
4. Yên lặng biểu hiện cho sự khiêm tốn và cách làm người.
Đó là khi họ dùng sự im lặng thể hiện lòng tôn trọng trước người khác, đồng thời che giấu bản thân, không để lộ những cảm xúc tiêu cực ra ngoài, gây trở ngại đến con đường thành công trong sự nghiệp hay cuộc sống sau này.
Đừng nghĩ im lặng có nghĩa là bất tài, đó chỉ là cách người đứng sau âm thầm chờ đợi cơ hội tỏa sáng. So với những kẻ huênh hoang thích thể hiện, chúng ta càng phải chú ý hơn tới những "con cọp chưa thức giấc" như vậy. Đừng vì một phút coi thường người khác mà phải trả giá đắt cho sai lầm của mình.
Nguồn: Trí Thức Trẻ
... See MoreSee Less

Họ không thèm nói ai làm gì họ, hay họ thấy họ sai nên im lặng, có hai cách ai muốn nghĩ sao thì nghĩ ?
Thêm một trường hợp người im lặng là vì họ CÂM (nói hỏng được) hay khan tiếng.
This content isn't available right now ... See MoreSee Less
This content isn't available right now
When this happens, it's usually because the owner only shared it with a small group of people, changed who can see it or it's been deleted.I was shocked when I heard on the radio that morning Tina Turner had passed away. I love her voice and her songs she’s the music artist legendary R I P beautiful Tina Turner
R.I.P.🙏🙏🙏
*** Một Thời Áo Trắng
___///======……………………………
Nữ Sinh Gia Long Sài Gòn Ngày Xưa
Đậu Tiểu Học xong tôi thi hai trường Marie Curie và Gia Long. Lẽ ra phải thi Trưng Vương mới đúng nhưng không biết sao cha tôi quyết định vậy. Những ngày đầu đi học Gia Long xúng xính đầm. Cha định cho tôi học Marie Curie nhưng phút chót lại chuyển sang Gia Long.
Số tôi hên. Cô gái Bắc Kỳ lạc lõng giữa rừng nữ sinh Nam Kỳ mà không hề bị chia rẽ hay kỳ thị, hệt như ngày xưa, người dân Sài Gòn đã cưu mang gia đình tôi ở Cây Quéo. Từ thầy cô đến bạn bè, chẳng ai thắc mắc vì sao tôi mặc đầm.
Tôi học sinh ngữ Pháp Văn. Trường có bảy lớp Anh và bảy lớp Pháp. Tôi học Đệ Thất 14, lớp chót. Những năm đầu trung học tôi đi xe đưa rước của trường. Thế là hết những ngày chân sáo, hết những ngày đuổi bướm bắt hoa. Chỉ còn ngồi trong xe của trường ngắm phố phường qua khung cửa sổ. Xe trường đưa các nữ sinh lớp sáng về nhà và trên đường đi rước các nữ sinh lớp chiều.
Trong khi chờ đợi xe đến đón, tôi thường cột áo dài và trèo lên cây trứng cá trước nhà để hái trái nhâm nhi ăn chơi hay đem vào lớp cho bạn. Nghe tiếng còi xe ngoài đường thì tụt xuống xách cặp chạy ào ra. Nhà xa nên tôi bị đón sớm và về muộn. Bây giờ nhớ lại thuở cột áo leo cây thấy vui vui… khi vào trường cũng cột tà áo để nhảy lò cò.
Trường Gia Long rất đẹp! Trường thật đồ sộ, bốn phía là bốn con đường. Ngày ấy chính phủ đặt tên đường có chủ đích rõ ràng. Đặt theo từng vùng các danh nhân văn võ, không đặt lộn xộn lung tung.
Gia Long của tôi đã được bao quanh bởi các danh nhân văn chương như Bà Huyện Thanh Quan, Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm và Ngô Thời Nhiệm. Chính giữa trường là con đường tráng nhựa thật đẹp và chúng tôi hay gọi đùa là đường Bonard. Giờ ra chơi các nữ sinh dắt tay nhau thơ thẩn trên con đường ấy trông thật dễ thương. Rồi gia đình tôi chuyển sang Vạn Kiếp. Trước nhà có một bụi tre và đối diện là khoảng vườn mênh mông của chủ đất với những cây cau thẳng tắp.
Năm 1960 có nghe tin về “Mặt Trận Giải Phóng”… gì đó nhưng tôi chẳng quan tâm. Thứ nhất còn bé phải lo học, thứ hai mọi cái lúc bấy giờ đã được chính phủ đưa dần vào nền nếp và chiến tranh còn xa lắm. Đó là thời điểm cực thịnh của nền Đệ Nhất Cộng Hoà.
Ngày đó chưa có truyền hình, mới chỉ có truyền thanh. Chương trình khá phong phú. Tôi thích vừa làm toán vừa nghe nhạc. Cũng có chương trình “tuyển lựa ca sỹ” hàng tuần, nhưng phải nói đa số hát dở chứ không như các cuộc thi bây giờ, thí sinh hát khá vững.
Báo chí nở rộ, ai có tiền thì ra báo. Không cần phải là người của cơ quan chính quyền như bây giờ. Tôi mê xem báo. Tôi đói tin tức. Ngày đó có vụ thuê báo. Các em bán báo lẻ hay quầy bán báo nếu bán không hết thì cuối ngày trả lại toà soạn. Vì thế một số quầy báo có sáng kiến cho thuê báo. Người đọc thuê và trả tiền chỉ chừng phân nửa.
Tất nhiên tiền đó chui vô túi chủ quầy báo và người bị thiệt hại là chủ nhân tờ báo. Gia đình tôi chỉ mua một tờ và trao đổi với nhà cậu tôi chứ không thuê. Coi như tốn tiền một mà được xem hai báo.
Báo thiếu nhi hơi ít. Báo chí đối lập được tự do hoạt động. Do đó có gì xấu xa của chế độ hay chính quyền thì những tờ báo đó vạch ra ngay. Còn những tờ thân chính phủ thì bị báo chí đối lập gọi là nâng bi. Sách thì rất nhiều, đủ các loại. Mỗi nhà xuất bản có nét đặc thù riêng. Như nói đến Lá Bối là biết ngay các loại sách về Thiền, Phật.
Văn thi sỹ nở rộ, tất nhiên cũng chia làm nhiều loại. Có những văn sỹ chuyên viết tiểu thuyết tâm lý xã hội và được các bà nội trợ bình dân hay các tiểu thương ái mộ như bà Tùng Long. Có những văn sỹ miền Bắc viết chuyện trong thời gian họ đi kháng chiến chống Pháp rất hay như Doãn Quốc Sỹ. Thời ấy thi sỹ cũng nhiều. Nào Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Du Tử Lê, Nguyên Sa, Hà Huyền Chi, Hoàng Anh Tuấn, Mường Mán…
Thơ văn Sài Gòn hồi ấy như trăm hoa đua nở. Đủ loại và tự do sáng tác theo cảm hứng, không phải viết theo một khuôn mẫu nào, do đó rất phong phú. Nhưng tôi lại thích đọc sách phóng tác hay dịch! (vì chưa đủ trình độ đọc nguyên tác) Mỗi lần hè về là tôi mê mẩn ngốn hàng tá truyện. Vật giá có lên nhưng chỉ chút đỉnh. Cũng chỉ mình cha đi làm còn mẹ ở nhà chăm lo con cái.
Thuở tiểu học thì mẹ tôi kèm tất cả các môn. Lên Trung Học thì bà không dạy được các môn Khoa Học nhưng Pháp Văn thì vẫn tiếp tục cho đến tú tài vì ngày xưa mẹ tôi có bằng Certificat gì đó.
Cuộc sống vẫn êm đềm và khá thanh bình. Nhưng từ năm 61 thì không còn nữa. Đường đi thuờng xuyên bị bọn việt cộng đắp mô. Quốc lộ thì ít và tỉnh lộ thì nhiều hơn. Địa Phương Quân mỗi sáng sớm phải đi phá mô. Xong xuôi thì dân chúng mới dám đi lại. Đã có những mô nổ tung và cả chuyến xe đò tan tác. Rồi những năm sau là những lần nổ ở vũ truờng nơi quân Mỹ thường lui tới. Tất nhiên dân thường cũng vạ lây.
Tôi vẫn ngoan ngoãn với sách đèn. Chẳng hề giao du bạn trai vì cha mẹ cấm. Ngày ấy Gia Long và Trưng Vương là hai trường nữ nổi tiếng nhất. Hàng năm chỉ có một kỳ thi chọn học sinh giỏi là Trung Học Toàn Quốc. Lẽ dĩ nhiên số đậu rơi vào bốn trường lớn. Còn Lễ Hai Bà Trưng hàng năm được tổ chức khá lớn và hai nguời đẹp của Gia Long, Trưng Vương được đóng vai Hai Bà ngồi voi diễn hành.
Đề thi của mỗi môn cũng vẫn do Giáo Sư môn đó phụ trách. Tôi thấy như vậy mà hay. Chẳng có gì lộn xộn xảy ra vì thời ấy không có nạn cha mẹ hối lộ thầy cô. Mãi năm tôi học đệ nhất thì thi chung toàn khối và đã có rắc rối. Chẳng hạn đề thi triết đệ nhất lục cá nguyệt là của cô Lan dạy chúng tôi thì lớp chúng tôi làm được còn các lớp khác thì không.
Hồi đó bậc Trung Học chúng tôi phải thi tổng cộng: Trung Học (hết lớp đệ tứ) Tú Tài 1 (hết lớp đệ nhị) và Tú Tài 2 (hết lớp đệ nhất). Nhiều bạn sau khi có bằng Trung Học thì đi làm. Có thể chọn nghề thư ký. Sau Tú tài một, rụng bớt một số bạn. Sau Tú hai rụng một số. Số học giỏi và có điều kiện thì tiếp tục con đường đại học.
Đề thi đại học do các trường tự phụ trách. Ngày thi lệch nhau. Trường nào cũng công bố danh sách thi đậu chính thức và dự bị. Do đó tôi cảm thấy rất trật tự nề nếp chứ không lộn xộn như bây giờ. Nếu gọi danh sách chính thức mà thiếu thì truờng gọi đến dự bị. Đơn giản vậy thôi.
Nhưng có lẽ hồi đó vấn đề hối lộ, bán đề thi không kinh khủng để đến nỗi Bộ Giáo Dục phải xen vào ra đề chung như bây giờ. Lại cũng do vấn đề tiền lương. Khi đồng lương không đủ sống thì tư cách con người suy giảm.
Đường phố Sài Gòn của những năm 63 vẫn còn xe Mobylette và dễ thương ngộ nghĩnh là Velo solex. Chiếc xe xinh xắn nhưng có cái bầu to phía trước. Nữ sinh thường đi xe này. Khi chạy xe, tà áo dài phía sau phồng lên trông rất vui. Nhưng đa số học sinh vẫn đi xe đạp. Số xe máy rất ít.
Và vì thế đường phố Sài Gòn vẫn khá thênh thang. Năm đệ tam thì tôi không đi xe đưa rước nữa mà chuyển qua xe đạp. Cũng khá xa mà sao hồi đó chúng tôi không thấy gì. Chả như bây giờ sân trường cứ tràn ngập xe máy mà lại còn xe phân khối lớn.
Năm tôi học đệ tứ thì xảy ra vụ Phật Giáo. Sau đó nền Đệ nhất Cộng Hoà sụp đổ. Tôi không ghét ông Diệm nhưng tôi ghét bà Nhu. Vì tính tình xấc xược của bà. Nhưng phải nói hồi đó với tôi, xã hội tương đối ổn định, trật tự nề nếp.
Dù ông Nhu có lập Đảng Cần Lao nhưng không ép buộc lộ liễu. Họ cũng gợi ý nhưng không vào thì thôi. Cũng chẳng vì thế mà bị “đì” sói trán. Hay trong ngành giáo dục của cha tôi, người ta không trắng trợn? Tôi chỉ biết nếu học giỏi là được học bổng, không bị phân chia lý lịch gì cả.
Sau 1963, các trường có Ban Đại diện. Ngày đó tôi không chú ý lắm các thành phần ứng cử. Nhưng sau này, các anh chị lớn nói rằng, học sinh sinh viên giỏi thường bù đầu với việc học, ít tham gia các hoạt động trên. Do đó phe miền Bắc cài người vào nằm vùng ở hầu hết Ban đại diện các trường. Họ được huấn luyện kỹ nên ăn nói hoạt bát. Còn học sinh giỏi thì không có thời gian luyện khoa ăn nói.
Sài Gòn của tôi sau những ngày đấu tranh sôi nổi, sau những biểu tình, sau vụ tự thiêu của Hoà Thượng Thích Quảng Đức… lại êm ả trở lại. Nhưng không như xưa vì liên tiếp các đột biến về chính trị. Cuộc chỉnh lý của tuớng Nguyễn Khánh rồi chẳng bao lâu đến phiên của Tướng Thiệu và Tướng Kỳ.
Tôi chỉ biết học và không chú ý đến những việc khác. Liên tiếp hai năm thi tú tài một và hai đã ngốn tất cả quỹ thời gian. Nhưng tôi chỉ nhớ Tú tài một, chuơng trình đã bị cắt giảm vì chiến tranh.
Cũng từ năm 1965, quân Mỹ đổ vào đông và đã gây xáo trộn. Lính Mỹ lấy vợ Việt. Đa số là các cô gái nhảy, thời đó gọi là cave hay cả các cô xuất thân là người giúp việc. Me Mỹ là tên dân chúng gọi cho những cô này. Nội cái tên gọi đã nói lên sự khinh rẻ của dân chúng dành cho những cô gái ấy.
Nghĩ cũng đáng thương. Nhưng cũng chính những đồng đô la mà các cô me Mỹ tiêu vô tội vạ đã làm vật giá Sài Gòn tăng cao. Người làm của chúng tôi lấy Mỹ và đổi đời.
Cuộc sống của giới trung lưu như giáo sư bắt đầu lao đao. Giáo sư nào dạy tư thêm thì còn đỡ. Gia đình tôi hạn chế mọi chi tiêu vì cha không dạy tư và yêu cầu mẹ phải ở nhà chăm sóc việc học của các con. Ai có thời gian để gửi thư tình tự, ai có lúc lang thang quán ăn hàng, còn tôi thì không, cắm đầu cắm cổ học, đi học xong là về nhà ngay.
Ngày đó chúng tôi, gồm chị tôi và tôi đều học Gia Long nên không có vụ bạn trai nào dám đến nhà. Chúng tôi cũng chẳng học tư nhiều. Mà học tư vào những năm thi thì cũng né con trai tối đa. Lệnh cha mẹ phải chấp hành nghiêm chỉnh. Thậm chí sau này chị tôi học dược cũng vẫn không hề có một tên “masculin” nào dám đến nhà!
Tôi thích con gái đi học bằng xe đạp và nón lá nghiêng nghiêng. Từng vòng xe quay chầm chậm nhỏ bé. Áo dài ngày đó mặc rất kín đáo. Chúng tôi bắt buộc phải có áo lá bên trong. Và các bà giám thị luôn coi chừng nhắc nhở những nàng mặc áo quá chít eo, những nàng khua giày cao lộp cộp. Chúng tôi đi “san dan”, rất dễ thương. Tôi không thích học trò quá điệu, áo thật eo hay guốc cao.
Mà thật kỳ, đa số mấy cô điệu thường học kém và có bồ sớm. Các cô giỏi thì ngược lại. Nhưng cũng có cá biệt. Tôi còn nhớ ngày đó cô bạn ban B, Kim Dung rất xinh học giỏi được chọn làm Tây Thi trong vở kịch cuối năm chẳng điệu gì cả. Riêng lớp tôi thì chỉ có vài chị điệu và tất nhiên học dở, có bồ sớm.
Năm tôi thi Tú Tài, chỉ còn viết và bỏ vấn đáp. Chứ trước kia, một số môn phải thi viết và vấn đáp (còn gọi là oral).Tôi đậu tú tài hạng cao và được trường thưởng hai chữ Gia Long quyện vào nhau bằng vàng 18.
Những năm sau, trường đổi lại là hoa mai vàng. Đó cũng là phù hiệu của Gia Long. Tôi mê Y Khoa và ghét Duợc Khoa ! Tôi thích là bác sỹ để chữa bịnh cho trẻ em và tự nhủ sẽ chữa miễn phí cho em nào mắc bệnh sài uốn ván. Tất cả chỉ vì tôi mất một đứa em trai vì bệnh này.
Còn Dược Khoa, chẳng hiểu sao tôi ghét nữa. Tôi nói rằng học dược, ra bán thuốc ngồi đếm từng đồng xu leng keng! Chính vì thế sau này có một dược sĩ đại uý theo tôi, tôi đặt tên anh ta là “đại uý leng keng”!
Nhưng nghề chọn người chứ người không chọn được nghề. Tôi thi rớt dù học giỏi. Năm đó đề thi y khoa bắt đầu có câu hỏi tổng quát, hỏi về những kiến thức xã hội chung quanh. Tôi học chăm quá nên vào phòng thi bị đuối sức, quỵ ngã.
Tôi bắt đầu vào đời. Từ ấy…
Sài Gòn của tôi có những nét khác hơn của thuở học trò. Nhưng vẫn là Sài Gòn của mưa nắng hai mùa, của áo lụa Hà Đông giữa trưa hè nóng bỏng, của tiếng chuông chùa Xá Lợi ngân nga. Của giáo đường nhà thờ Đức Bà tung bay muôn màu áo chiều chủ nhật.
Sài Gòn với áo dài tha thuớt. Áo dài Sài Gòn không biết ngồi sau lưng Honda hai bên như bây giờ. Áo dài Sài Gòn không biết phóng xe ào ào như bây giờ. Áo dài Sài Gòn không cười hô hố trên đường phố như bây giờ. Áo dài Sài Gòn không cong cớn như bây giờ… Và tôi, bao năm tháng trôi qua, vẫn một niềm hoài vọng về Sài Gòn ngày ấy…
Xin trả cho tôi nắng Sài Gòn
Thênh thang đường phố lụa Hà Đông
Xin trả cho tôi mưa ngày ấy
Và trả cho tôi cả cuộc tình…
(Sài Gòn trong tôi/ Hoàng Lan Chi)
... See MoreSee Less

Ngay xua tuy kg dep như giờ , nhung đẹp do cha mẹ ban tặng , nhin vẩn thich ôm lai ky niem . 1960 luc nầy tôi chi la dứa bé 6 tuoi gio 69 tuoi roi Ôi quê huong va kỷ niệm trong toi 💕💕💕💕💕
" Ngày ấy xa rồi , nay chỉ còn là mơ thôi ..." Tôi trân quý nét đẹp tinh khôi ngày đó , " Tà áo trinh nguyên tô thắm sân trường ..." Bây giờ chỉ là khai thôi , có mùi rồi nên tui hổng ham .
Vc đap mô khủng bố giết người pháo kích vào dân học sinh ma cô bác biết kẻ ra cho tuổi trẻ được biết sự da man
Bé Gia Long nè.
Tuyệt saigon
Please translate
About Our Community
The Vietnamese Community in Australia /SA Chapter Inc. (VCASA) was established in 1978, as a result of the wave of boat people (refugees) who fled Vietnamese communism after the civil war ended. This community organisation was originally formed to address the settlement needs of Vietnamese people and advocate for socially disadvantaged people and those whose human rights have been violated.
Map of VCASA
Contact Details
62 Athol Street, Athol Park, SA 5012
+61 08 8447 8821
+61 08 8447 5527
admin@sa.vnca.org.au