fbpx

Help building a stable and influential community

30 April

30 April

If any of us asks our children what they know about 30 Apr, what would it be?

Read more …

Canteen

Vietnamese Community Kitchen

Quán Phở, the Vietnamese Community Kitchen, is opened weekly on Saturdays and Sundays from 10:00 am to 2:00 pm.

See menu …

Hall Booking Reservation

The Function Hall is capable of up to 300 people with a nice and warm stage’s decor; also a modern kitchen for serving light meals. Suitable for your  birthday party,  wedding or any function events for your charity/ organisation…. Book Now.

Follow Us on Facebook

Comments Box SVG iconsUsed for the like, share, comment, and reaction icons

CHÁN

Có những lúc chán khủng khiếp, chán chứ không buồn dù người ta thường bảo chán luôn đi với buồn. Chán cũng hay đi với nản, nhưng đôi khi chỉ chán chứ chưa hẳn đã nản. Thấy tẻ nhạt, chẳng nhớ, chẳng quên, không có hứng thú gì. Chán đến độ chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì. Chỉ nằm, rồi ngồi, rồi đi lên đi xuống. Chán đến độ không muốn nói, chẳng muốn nghe, không muốn gặp ai. Điện thoại reo không nhấc máy, gió thổi đập vào cửa chẳng thèm mở, đói không buồn ăn, khát cũng chẳng muốn rót. Cái đầu trống rỗng không nhớ gì, không suy nghĩ gì. Có phải đó là lúc chỉ tồn tại chứ không phải sống. Những lúc như thế thấy đời vô nghĩa quá. Những người có ý định tự tử thường có cảm giác chán nản như thế này chăng? Có nhiều người tìm đến cái chết không phải do buồn, tuyệt vọng, nản chí, thất cơ lỡ vận, đánh mất tình yêu mà chỉ vì họ đã chán. Chán cùng cực.

Trong Phật giáo khuyên ta bỏ bớt tà niệm để nghĩ đến chánh niệm. Nhưng khi chán thì đầu chẳng có tà, chánh gì nữa bởi nó rỗng không. Chán có phải là một bệnh hay chỉ là những xáo trộn tâm lý trong một khoảng thời gian nào đấy? Bình thường người ta chán có lý do, thất bại, thất tình, đau yếu, có việc không thể giải quyết, không bằng lòng với hiện tại.....Nhưng có lúc chán chẳng vì lý do gì, chán vì chán, thế thôi. Cảm giác đó sẽ qua đi, mau hay lâu cũng chẳng biết. Nhiều khi như là ngọn gió thổi qua vậy, rồi mất hút. Ngay những người có năng lượng tích cực cũng có thể có lúc mang tâm trạng này. Không còn thiết tha, chẳng còn mong ước, chỉ chán. Nữ văn sĩ Helen Keller đã từng nói: "Hướng về ánh nắng, bạn sẽ không nhìn thấy bóng tối" tức là hướng về phía tích cực để khuyên người ta không nên chán nản. Nhưng mà khi đang chán, có để ý chi đến ánh nắng hay bóng tối. Chỉ là một mảng đen ngòm. Chán là dấu hiệu của trầm cảm. Làm sao để thoát khỏi tâm trạng này? Nếu biết được lý do thì dễ giải quyết, đằng này như hôm nay, chẳng biết tại sao chán thế?

DODUYNGOC
... See MoreSee Less

CHÁN

Có những lúc chán khủng khiếp, chán chứ không buồn dù người ta thường bảo chán luôn đi với buồn. Chán cũng hay đi với nản, nhưng đôi khi chỉ chán chứ chưa hẳn đã nản. Thấy tẻ nhạt, chẳng nhớ, chẳng quên, không có hứng thú gì. Chán đến độ chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn làm gì. Chỉ nằm, rồi ngồi, rồi đi lên đi xuống. Chán đến độ không muốn nói, chẳng muốn nghe, không muốn gặp ai. Điện thoại reo không nhấc máy, gió thổi đập vào cửa chẳng thèm mở, đói không buồn ăn, khát cũng chẳng muốn rót. Cái đầu trống rỗng không nhớ gì, không suy nghĩ gì. Có phải đó là lúc chỉ tồn tại chứ không phải sống. Những lúc như thế thấy đời vô nghĩa quá. Những người có ý định tự tử thường có cảm giác chán nản như thế này chăng? Có nhiều người tìm đến cái chết không phải do buồn, tuyệt vọng, nản chí, thất cơ lỡ vận, đánh mất tình yêu mà chỉ vì họ đã chán. Chán cùng cực.

Trong Phật giáo khuyên ta bỏ bớt tà niệm để nghĩ đến chánh niệm. Nhưng khi chán thì đầu chẳng có tà, chánh gì nữa bởi nó rỗng không. Chán có phải là một bệnh hay chỉ là những xáo trộn tâm lý trong một khoảng thời gian nào đấy? Bình thường người ta chán có lý do, thất bại, thất tình, đau yếu, có việc không thể giải quyết, không bằng lòng với hiện tại.....Nhưng có lúc chán chẳng vì lý do gì, chán vì chán, thế thôi. Cảm giác đó sẽ qua đi, mau hay lâu cũng chẳng biết. Nhiều khi như là ngọn gió thổi qua vậy, rồi mất hút. Ngay những người có năng lượng tích cực cũng có thể có lúc mang tâm trạng này. Không còn thiết tha, chẳng còn mong ước, chỉ chán. Nữ văn sĩ Helen Keller đã từng nói: Hướng về ánh nắng, bạn sẽ không nhìn thấy bóng tối tức là hướng về phía tích cực để khuyên người ta không nên chán nản. Nhưng mà khi đang chán, có để ý chi đến ánh nắng hay bóng tối. Chỉ là một mảng đen ngòm. Chán là dấu hiệu của trầm cảm. Làm sao để thoát khỏi tâm trạng này? Nếu biết được lý do thì dễ giải quyết, đằng này như hôm nay, chẳng biết tại sao chán thế?

DODUYNGOC

Comment on Facebook

Đây là lúc căn bệnh tiểu đường sẽ tấn công bạn hãy đi bác sĩ

Chán vì không biết vì sao mình sống, vì sao sinh ra. Tìm ra lý do sẽ hết chán…..

Cuộc sống mình phải có một niềm tin…. Đó là ngọn đuốc soi đường cho mình đi 🙏🙏🙏….(Kinh nghiệm bản thân 🙏)

Chán đời wá!

💕💕💕💕

View more comments

❤️ THƯƠNG ĐƯỢC CỨ THƯƠNG ĐI ❤️

Sáng sớm, gọi taxi đi khám sức khoẻ. Vừa bước lên xe, chị gái toe toét “Hồng Hải phải hôn em?”. Chưa kịp nghe câu trả lời, chị tiếp “Hai đứa con chị mê em lắm, tụi nó kêu chị đọc em, chị mới biết em đó chứ. Bữa nào em đăng cái gì mới là tối đó ba mẹ con ngồi bàn về chú Hải. Chút em cho chị chụp chung tấm hình về khoe tụi nó nha”.

Chị ôm xe một ca 24 tiếng, mai được nghỉ, mốt lại chạy nhưng từ sau dịch, chị lấy ngày nghỉ ấy đi giao hàng, kiếm thêm. Hai đứa nhỏ học cấp ba rồi, cần nhiều tiền lắm. Tụi nó không đòi hỏi gì nhưng chị ráng cho con mình bằng bạn bằng bè để chúng đỡ tủi thân. Được cái cả hai cũng siêng cũng ngoan, lo hết nhà cửa cơm nước.

- Rồi anh đâu chị?
- Chị…chị hổng có chồng em ơi.

Gần tới FV, chị biểu thôi chị không lấy tiền cuốc xe này đâu, lâu lâu coi như chị mời người chị quý vậy mà. Chưa hết, chị còn ngại ngùng đưa một triệu “Chị dở lắm, hổng biết nhìn ai gian ai ngay nên bị gạt hoài, em cầm cái này để khi nào thấy ai thiệt khổ quá, giúp họ giùm chị. Chị biết nó ít lắm nhưng thôi kệ, coi như chị có lòng, em nhận giùm chị nha”.
- Dạ được, em sẽ nhận. Nhưng tiền xe, em phải trả.

Chỉ bấy nhiêu đây, tôi đã quý mến chị rồi. Đến khi biết được một sự thật, niềm quý mến ấy dâng lên thành nỗi kính trọng. Rằng hai đứa con chị, chị mới nuôi đây thôi, từ sau trận dịch. Tụi nó ở cùng xóm trọ, ba má mất hết trong cơn dữ, nội ngoại nghèo quá chẳng ai ôm nổi. Thì chị ôm thôi, chẳng cần suy nghĩ gì. Nghe cái câu “Có gì đâu em, mình ráng thêm chút thôi, cực mà vui, cũng đáng mà” thiệt là nhẹ bâng, tự nhiên tôi thấy trên mái đầu chị, như có hào quang.

- Từ ngày mai, chị không cần đi giao hàng nữa, chỉ lái xe thôi. Em sẽ phụ chị nuôi hai đứa nhỏ.

Nguồn Hồng Hải
... See MoreSee Less

❤️ THƯƠNG ĐƯỢC CỨ THƯƠNG ĐI ❤️

Sáng sớm, gọi taxi đi khám sức khoẻ. Vừa bước lên xe, chị gái toe toét “Hồng Hải phải hôn em?”. Chưa kịp nghe câu trả lời, chị tiếp “Hai đứa con chị mê em lắm, tụi nó kêu chị đọc em, chị mới biết em đó chứ. Bữa nào em đăng cái gì mới là tối đó ba mẹ con ngồi bàn về chú Hải. Chút em cho chị chụp chung tấm hình về khoe tụi nó nha”.

Chị ôm xe một ca 24 tiếng, mai được nghỉ, mốt lại chạy nhưng từ sau dịch, chị lấy ngày nghỉ ấy đi giao hàng, kiếm thêm. Hai đứa nhỏ học cấp ba rồi, cần nhiều tiền lắm. Tụi nó không đòi hỏi gì nhưng chị ráng cho con mình bằng bạn bằng bè để chúng đỡ tủi thân. Được cái cả hai cũng siêng cũng ngoan, lo hết nhà cửa cơm nước. 

- Rồi anh đâu chị?
- Chị…chị hổng có chồng em ơi. 

Gần tới FV, chị biểu thôi chị không lấy tiền cuốc xe này đâu, lâu lâu coi như chị mời người chị quý vậy mà. Chưa hết, chị còn ngại ngùng đưa một triệu “Chị dở lắm, hổng biết nhìn ai gian ai ngay nên bị gạt hoài, em cầm cái này để khi nào thấy ai thiệt khổ quá, giúp họ giùm chị. Chị biết nó ít lắm nhưng thôi kệ, coi như chị có lòng, em nhận giùm chị nha”.
- Dạ được, em sẽ nhận. Nhưng tiền xe, em phải trả. 

Chỉ bấy nhiêu đây, tôi đã quý mến chị rồi. Đến khi biết được một sự thật, niềm quý mến ấy dâng lên thành nỗi kính trọng. Rằng hai đứa con chị, chị mới nuôi đây thôi, từ sau trận dịch. Tụi nó ở cùng xóm trọ, ba má mất hết trong cơn dữ, nội ngoại nghèo quá chẳng ai ôm nổi. Thì chị ôm thôi, chẳng cần suy nghĩ gì. Nghe cái câu “Có gì đâu em, mình ráng thêm chút thôi, cực mà vui, cũng đáng mà” thiệt là nhẹ bâng, tự nhiên tôi thấy trên mái đầu chị, như có hào quang. 

- Từ ngày mai, chị không cần đi giao hàng nữa, chỉ lái xe thôi. Em sẽ phụ chị nuôi hai đứa nhỏ.

Nguồn Hồng Hải

TỪ CÁI CHỮ RA MẠCH SỬ

(stt xuất phát từ câu hỏi: "Phnom Penh, sao gọi là Nam Vang"?)

Mượn "cầu nối Hán tự", để chuyển ngữ Việt hóa. Là sao? Tỉ như Norway, chữ Hán ghi là 挪 威, âm Việt đọc là "Na Uy" đó đa! Người Tàu đọc là /Nuó wēi/ tức họ phiên âm (đọc na ná) với Norway; nhưng người Việt đọc khác hẳn, là "Na Uy" thì đây không phải là phiên âm nữa (âm đọc khác xa so với Norway) mà gọi là CHUYỂN ÂM.
Chuyển âm nằm trong khái niệm VIỆT HÓA (còn phiên âm thì không phải Việt hóa, chẳng qua dùng ký tự abc để ghi mài mại gần đúng với âm gốc nguyên ngữ mà thôi).

Vậy đó, Phnom Penh 金邊, âm Hán-Việt là "Kim Biên".
Ủa, sao không nói "Kim Biên"? Hai chữ "Nam Vang" từ đâu ra?

NAM VANG là tên gọi do vua quan người Việt đặt ra.

Vào năm 1835, lúc bấy giờ vua Minh Mạng đã cử Trương Minh Giảng tiến binh và sáp nhập Chân Lạp vào nước Đại Nam. Chân Lạp được đổi thành "Trấn Tây Thành" (鎮西城), trở thành một Trấn của nước Đại Nam.

Việc cai trị tại Trấn Tây Thành (Chân Lạp) đều do quan Việt sắp đặt, còn người Khmer tại đây chỉ đảm nhiệm việc nhỏ.

Hết thảy địa danh của Trấn Tây Thành đều đặt tên Việt (không dùng tiếng Khmer), Phnom Penh đổi sang tên mới, gọi là "NAM VANG" 南 榮 - ghi dấu "sự vẻ vang của nước Nam" (Đại Nam).

Thời bấy giờ, kinh đô của Chân Lạp là Oudong (đây là kinh đô cuối cùng trước khi vương triều Khmer dời đô về Phnom Penh vào năm 1866). Trong giai đoạn Chân Lạp sáp nhập vào nước Đại Nam, Oudong cũng đổi sang tên mới, gọi là "Tầm Vu" 尋 於.

Việc sáp nhập Chân Lạp vào nước Đại Nam diễn ra từ năm 1835 đến năm 1841.

Ở Sài Gòn, ở miền Tây hiện nay vẫn còn nhiều người gọi NAM VANG (Phnom Penh) là do gọi theo thói quen từ mấy đời trước còn để lại./.

Nguồn : FB Matthew NChuong
... See MoreSee Less

TỪ CÁI CHỮ RA MẠCH SỬ 

(stt xuất phát từ câu hỏi: Phnom Penh, sao gọi là Nam Vang?)

Mượn cầu nối Hán tự, để chuyển ngữ Việt hóa. Là sao? Tỉ như Norway, chữ Hán ghi là 挪 威, âm Việt đọc là Na Uy đó đa! Người Tàu đọc là /Nuó wēi/ tức họ phiên âm (đọc na ná) với Norway; nhưng người Việt đọc khác hẳn, là Na Uy thì đây không phải là phiên âm nữa (âm đọc khác xa so với Norway) mà gọi là CHUYỂN ÂM. 
Chuyển âm nằm trong khái niệm VIỆT HÓA (còn phiên âm thì không phải Việt hóa, chẳng qua dùng ký tự abc để ghi mài mại gần đúng với âm gốc nguyên ngữ mà thôi). 

Vậy đó, Phnom Penh 金邊, âm Hán-Việt là Kim Biên. 
Ủa, sao không nói Kim Biên? Hai chữ Nam Vang từ đâu ra? 

NAM VANG là tên gọi do vua quan người Việt đặt ra.

Vào năm 1835, lúc bấy giờ vua Minh Mạng đã cử Trương Minh Giảng tiến binh và sáp nhập Chân Lạp vào nước Đại Nam. Chân Lạp được đổi thành Trấn Tây Thành (鎮西城), trở thành một Trấn của nước Đại Nam. 

Việc cai trị tại Trấn Tây Thành (Chân Lạp) đều do quan Việt sắp đặt, còn người Khmer tại đây chỉ đảm nhiệm việc nhỏ. 

Hết thảy địa danh của Trấn Tây Thành đều đặt tên Việt (không dùng tiếng Khmer), Phnom Penh đổi sang tên mới, gọi là NAM VANG 南 榮 - ghi dấu sự vẻ vang của nước Nam (Đại Nam).

Thời bấy giờ, kinh đô của Chân Lạp là Oudong (đây là kinh đô cuối cùng trước khi vương triều Khmer dời đô về Phnom Penh vào năm 1866). Trong giai đoạn Chân Lạp sáp nhập vào nước Đại Nam, Oudong cũng đổi sang tên mới, gọi là Tầm Vu 尋 於. 

Việc sáp nhập Chân Lạp vào nước Đại Nam diễn ra từ năm 1835 đến năm 1841. 

Ở Sài Gòn, ở miền Tây hiện nay vẫn còn nhiều người gọi NAM VANG (Phnom Penh) là do gọi theo thói quen từ mấy đời trước còn để lại./.

Nguồn : FB Matthew NChuong

Comment on Facebook

Tôi cũng gọi Nam Vang đó thôi.

😍😍😍😍

👩‍👧TÌNH MẸ....!👩‍👧

Ngày tôi còn bé, mỗi lần trước khi ngủ, mẹ đều đến bên cạnh giường tôi, nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi rồi đặt lên đó nụ hôn ấm áp...!
Đó là cách mẹ chúc tôi ngủ ngon. Nụ hôn và sự dịu dàng của mẹ đã nhanh chóng đưa tôi vào những giấc mơ êm đềm. Tôi tận hưởng cảm giác yêu thương và êm dịu ấy với một niềm hạnh phúc vô bờ.
Thế nhưng, khi lớn lên, tôi lại cảm thấy không thoải mái mỗi lần mẹ đặt bàn tay thô ráp lên trán tôi...!
Có lần tôi đã bực bội nói với mẹ rằng tôi không thích mẹ cứ coi tôi như một đứa con nít để mỗi tối lại đặt lên trán tôi những nụ hôn.
Nghe những lời ấy, mẹ tôi chỉ lặng yên không nói gì, nhưng từ đó cho đến mãi về sau, mẹ không hôn tôi lần nào nữa. Cũng có đôi lần, khi nhìn dáng vẻ trầm ngâm của mẹ, tôi lại thấy mình có lỗi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi mẹ.

Khi tôi trưởng thành và có gia đình riêng, mẹ đến ở cùng chúng tôi một thời gian để giúp đỡ tôi. Mọi công việc trong nhà đều nhờ vào đôi bàn tay của mẹ mà được êm thắm...
Mẹ chăm sóc các con tôi rất cẩn thận, nấu những món ăn chúng ưa thích, tỉ mỉ ngồi đơm lại từng chiếc nút, khâu lại từng chiếc áo rách do chúng nghịch phá…
Nhìn mẹ tất bật với hàng núi công việc, tôi cảm thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Lòng tôi chợt dấy lên nỗi ân hận khôn nguôi. Tôi biết mình đã làm mẹ buồn nhiều. Liệu mẹ có tha thứ cho tôi không? Tôi cứ trăn trở với mặc cảm có lỗi, mà không biết phải bắt đầu từ đâu hay làm thế nào để mở lời xin lỗi mẹ....!

Rồi đến ngày Giỗ, cả gia đình tôi cùng về nhà mẹ để làm đám...
Nhân dịp ấy, tôi quyết định bày tỏ nỗi niềm và sự day dứt bấy lâu của mình. Khi bữa tiệc vui vẻ đã tàn, lũ trẻ đã ngon giấc sau khi nghe bà ngoại kể chuyện, tôi vào phòng mẹ để ngủ cùng. Đã lâu lắm rồi, mẹ con tôi mới có dịp gần gũi thân mật bên nhau. Tôi quàng tay ôm chặt lưng mẹ, dúi đầu vào ngực mẹ và ấp úng nói lời xin lỗi....! Tôi thật sự hối hận vì những điều bồng bột đã nói.
Tôi nói với mẹ rằng tôi rất nhớ cảm giác được vuốt ve bởi đôi bàn tay chai sần của mẹ. Cũng như trước đây, mẹ im lặng không nói. Mẹ chỉ dịu dàng ôm lấy tôi, khẽ vén chòm tóc xõa trên trán tôi và dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn, rồi mẹ thủ thỉ nói rằng: “Mẹ đã quên và tha thứ cho con gái của mẹ từ lâu lắm rồi...!".
Mẹ tôi bao giờ cũng nói:" Tha thứ rồi...!".
((( sưu tầm)))
... See MoreSee Less

👩‍👧TÌNH MẸ....!👩‍👧

Ngày tôi còn bé, mỗi lần trước khi ngủ, mẹ đều đến bên cạnh giường tôi, nhẹ nhàng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi rồi đặt lên đó nụ hôn ấm áp...!
Đó là cách mẹ chúc tôi ngủ ngon. Nụ hôn và sự dịu dàng của mẹ đã nhanh chóng đưa tôi vào những giấc mơ êm đềm. Tôi tận hưởng cảm giác yêu thương và êm dịu ấy với một niềm hạnh phúc vô bờ.
Thế nhưng, khi lớn lên, tôi lại cảm thấy không thoải mái mỗi lần mẹ đặt bàn tay thô ráp lên trán tôi...!
Có lần tôi đã bực bội nói với mẹ rằng tôi không thích mẹ cứ coi tôi như một đứa con nít để mỗi tối lại đặt lên trán tôi những nụ hôn. 
Nghe những lời ấy, mẹ tôi chỉ lặng yên không nói gì, nhưng từ đó cho đến mãi về sau, mẹ không hôn tôi lần nào nữa. Cũng có đôi lần, khi nhìn dáng vẻ trầm ngâm của mẹ, tôi lại thấy mình có lỗi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn chưa nói lời xin lỗi mẹ.

Khi tôi trưởng thành và có gia đình riêng, mẹ đến ở cùng chúng tôi một thời gian để giúp đỡ tôi. Mọi công việc trong nhà đều nhờ vào đôi bàn tay của mẹ mà được êm thắm...
Mẹ chăm sóc các con tôi rất cẩn thận, nấu những món ăn chúng ưa thích, tỉ mỉ ngồi đơm lại từng chiếc nút, khâu lại từng chiếc áo rách do chúng nghịch phá…
Nhìn mẹ tất bật với hàng núi công việc, tôi cảm thấy thương mẹ hơn bao giờ hết. Lòng tôi chợt dấy lên nỗi ân hận khôn nguôi. Tôi biết mình đã làm mẹ buồn nhiều. Liệu mẹ có tha thứ cho tôi không? Tôi cứ trăn trở với mặc cảm có lỗi, mà không biết phải bắt đầu từ đâu hay làm thế nào để mở lời xin lỗi mẹ....!

Rồi đến ngày Giỗ, cả gia đình tôi cùng về nhà mẹ để làm đám...
Nhân dịp ấy, tôi quyết định bày tỏ nỗi niềm và sự day dứt bấy lâu của mình. Khi bữa tiệc vui vẻ đã tàn, lũ trẻ đã ngon giấc sau khi nghe bà ngoại kể chuyện, tôi vào phòng mẹ để ngủ cùng. Đã lâu lắm rồi, mẹ con tôi mới có dịp gần gũi thân mật bên nhau. Tôi quàng tay ôm chặt lưng mẹ, dúi đầu vào ngực mẹ và ấp úng nói lời xin lỗi....! Tôi thật sự hối hận vì những điều bồng bột đã nói.
Tôi nói với mẹ rằng tôi rất nhớ cảm giác được vuốt ve bởi đôi bàn tay chai sần của mẹ. Cũng như trước đây, mẹ im lặng không nói. Mẹ chỉ dịu dàng ôm lấy tôi, khẽ vén chòm tóc xõa trên trán tôi và dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn, rồi mẹ thủ thỉ nói rằng: “Mẹ đã quên và tha thứ cho con gái của mẹ từ  lâu lắm rồi...!.
Mẹ tôi bao giờ cũng nói: Tha thứ rồi...!.
                      ((( sưu tầm)))

Comment on Facebook

Ôi tình mẹ lai láng như biển vậy !

Tình mẫu tử thiêng liêng vô bờ bến. Trái tim mẹ là đệ nhất kỳ quan trong vũ trụ. Mẹ sanh ra chúng ta, thương yêu nuôi dưỡng chúng ta. Cha mẹ thay cho Trời Đất đem chúng ta vào cuộc đời nầy. Cha mẹ là khởi đầu và cùng đích của đạo đức thế gian.

Load more

Gallery

Copyright 2022 - Vietnamese Community in South Australia